Thứ Tư, 17 tháng 8, 2022

Việc nội trợ chăm con và lợi ích cho gia đình Thư

 Trong post này mình nói thêm về việc ở nhà nội trợ đã giúp gia đình mình như thế nào.  Quyển sách mà mọi người có thể tham khảo có thể là sách Modern Catholic Teachings nơi Pope John Paul II đã nói nhiều về việc người phụ nữ không nên bị buộc phải đi làm bên ngoài gia đình.  Về các sách trên thị trường mọi người có thể đọc thêm blog hoặc sách của Lori Alexander (TheTransformedWife).  Dĩ nhiên có thể sẽ không/chưa đồng ý với tất cả trên blog nhưng nhìn chung đó là cách ủng hộ kinh tế nhỏ cho cụ Lori.  

==

Dù công việc nội trợ ở Việt Nam hiện nay bị xem thường hơn cả ở xã hội Mỹ, vai trò truyền thống quan trọng của ngôi nhà không thay đổi.  Khi tôi học trung học, đến lớp 12 ở Mỹ, hiệu trưởng trường tôi là Mrs. White đã đến phòng học English (cũng thường là lớp có giáo viên chủ nhiệm của tất cả mọi người) và hỏi rằng "Ai có ý định tham gia vào đại học?".  Dĩ nhiên lớn lên trong môi trường Châu Á nghiêm khắc, tôi rất khó hiểu câu hỏi này và nhìn những cánh tay đưa lên không phải là cả lớp, tôi càng ngạc nhiên hơn.  Việc tham dự vào đại học không phải là việc ép buộc, dĩ nhiên, như những nước hay gia đình Châu Á.  Thật sự có những người chọn đi làm, phát triển sự nghiệp, hay tham gia các khóa học dạy nghề và bước lên từ đó.  Khi tham gia đại học, tôi cũng không còn lạ gì khi trong lớp học có những cụ ông bà ở tuổi 60, vẫn đi học cho vui, nghĩa là trường đại học luôn luôn đón nhận bạn bất cứ khi nào chứ không phải là phải ra trung học rồi lên đại học.  Điều này không nói rằng hãy không nên đi học đại học, nhưng để mọi người thấy một tầm nhìn khác ở nơi khác.  Tất cả đều có lựa chọn của mình.  Sự thật là rất nhiều sinh viên ở Mỹ đều phải mượn số tiền lớn so với mình có thể làm khi ấy để học đại học và sinh hoạt, và về sau thì phải trả nợ về dài, chưa kể đến phần trăm ra trường không bằng cấp hay bị đình hoãn lại rất lâu vì phải vừa đi làm vừa đi học để trang trãi.  Hiện nay số lượng sinh viên nữ đang làm tốt hơn các sinh viên nam về khoản điểm số, nhưng về khoảng thành công ngoài đời thì không.  Tôi tự hỏi có phải chúng ta cần một xã hộ ủng hộ và nuôi dưỡng những người nam nam tính, mạnh mẽ, bản lĩnh như trước, hay là ủng hộ phong trào nữ cường một cách thái hóa? 


==

Nếu bạn nghĩ mình có thể là một người nội trợ ở nhà, bạn nên bắt đầu bằng việc nghĩ rằng điều ấy không hề dễ hơn bất cứ công việc nào.  Có những người vợ mà mình rât nể phục, những người dậy lúc 5h sáng để tình nguyện nấu bữa ăn sáng, ủi đồ cho chồng con.  Có những người còn giỏi giang hơn thế nữa, họ mở tiệc đãi chúng tôi, cả 10-20 người mỗi tháng một lần, con nít chạy phá khắp nhà và họ dọn dẹp sau đó, nhưng họ làm với niềm hân hoan.  Đó là văn hóa ở Mỹ, chúng tôi thích những buổi tiệc gặp gỡ trong các dịp lễ và đó cũng là văn hóa Hospitality trong Kito Giáo. 

Việc nội trợ đã giúp cuộc sống gia đình tôi gắn kết hơn.  Một sự gắn kết không có lời giải thích.  Chúng tôi quý trọng và biết ơn công việc và sự hỗ trợ của nhau trong gia đình.  Nếu không có người vợ, người chồng không thể yên tâm đi làm mà không phải lo, và ngược lại cũng vậy. 

Chúng tôi có nhiều thì giờ bên nhau hơn.  Dù chỉ một người đi làm xa nhà, chúng tôi đã cảm thấy ngày ấy thật dài, chúng tôi chờ đợi và vui vẻ để gặp nhau.  Hằng ngày, con tôi rất vui khi thấy ba mình về.  Nếu hai người đi làm xa nhà, tôi nghĩ cảm giác mong chờ này ở con tôi sẽ nhân lên gấp hai hoặc hoàn toàn sáo rỗng, và nó thật kinh khủng.  Hằng ngày chúng tôi chạy ra cổng đón nhau và nói nhớ nhau qua tin nhắn, kèm những tấm hình ngộ nghĩnh ở nhà của con mình.  Tôi còn có thể luôn xem chừng khi nào bé lên cơn sốt, bệnh đột xuất và thông báo hay gửi hình cho chồng xem ngay nếu ở nhà có chuyện gì xảy ra.   

Chúng tôi có thể tiết kiệm hơn.  Nhở khi lớn lên ở gia đình tôi, tất cả mọi người đều đi làm, đến tối thì ai cũng ăn riêng biệt và ngủ, trừ cuối tuần.  Mọi người rất ít chạm mặt nhau.  Vậy nhưng cuối tuần, thì mọi người phải bận đi chợ, đi shopping, dọn dẹp nhà.đi mua đồ dùng đồ làm, đi khám bệnh, đi làm giấy tờ, đi vì có hẹn, và phải nấu ăn có khi là mua đồ ăn bên ngoài cho cả một tuần và để tủ lạnh nếu có thể.  Việc ở nhà nội trợ giúp tôi nấu ăn mỗi tuổi tối.  Đến bây giờ có lẽ tôi cũng chưa tin đa số mỗi tối tôi đều nấu ăn.  Nhưng chất lượng thức ăn, dinh dưỡng cũng tốt hơn, cũng như tiết kiệm hơn.  

Chúng tôi không phải mướn người giữ trẻ, người làm trong nhà, người nấu ăn, vv.  Tự tay làm mọi việc cũng an tâm và không phải tiếc nuối ở khoảng nào, dù là đôi khi công việc nhà không hoàn hảo được, nhưng đó là quá trình nuôi một em bé.  Một số người không thích phải đi làm bên ngoài cho người khác, không được gặp con, gửi con người khác nhưng còn phải dùng tiền mồ hôi nước mắt của mình để trả cho họ.  Điều đó đối với tôi là không đáng, dù có dư dã vài triệu hay chục triệu, tôi sẵn sàng dùng tiền ấy mua thời gian bên con và sự thoải mái của con tôi.  

Khi ở nhà, đồng nghĩa với việc sinh hoạt sẽ diễn ra suốt ngày thay vì vắng nhà.  Vì vậy cũng có nhiều thứ phải dọn dẹp hơn. Điều đó giúp tôi trưởng thành hơn và có trách nhiệm hơn. 

Khi ở nhà, việc trông và chăm con phụ thuộc nhiều vào người mẹ.  Vừa là người trông trẻ, y tá, điều dưỡng, đầu bếp, cô giáo,... tôi đã học hỏi được nhiều điều về việc nuôi dạy một người dù muốn hay không.  Tôi cảm thấy mình không thể trưởng thành mà không có gia đình.  Hoặc kiến thức của tôi cũng luôn được trao dồi để chăm lo cho con và gia đình về sau.  Việc một người "không có trách nhiệm" hoặc "không cần dùng dùng đầu óc, kiến thức" khi nội trợ, chăm con là một suy nghĩ sai lầm. 

Tôi tôn trọng và gần gũi với những người phụ nữ nữ tính hơn.  Thời gian có con, tôi nhớ mẹ tôi và nhớ cô người làm người từng chăm sóc chúng tôi.  Xã hội chúng ta đã không nhìn ra vai trò và sự kiên nhẫn, ân cần, cần thiết của những người phụ nữ này.  Đối với tôi họ quý biết bao lúc này vì đầy tình thương và kinh nghiệm, tiếc rằng họ không ở bên tôi.  Tôi nhìn họ như những ân nhân chứ không chỉ nhìn những người quyền cao chức trọng hay làm gì to lớn mới đáng ngưỡng mộ nữa. 

Gia đình tôi tách rời là điều không thể tưởng được.  Không biết có phải vì công việc xa nhà, rời xa nhau thì xa mặt cách lòng và đã sẵn độc lâp tách biệt, nên đối với một số người, ly hôn chỉ là thêm một bước nữa mà thôi.  Đối với gia đình tôi, mọi người dính kết và cần nhau mỗi ngày, không lý do gì chúng tôi nghĩ đến chia lìa nhau vì nó sẽ là một bước ngoặc lớn, một bước chênh vênh hoàn toàn khác. 

Nhà tôi dễ dàng lên kế hoạch đi chơi, du lịch.  Tại sao? vì chúng tôi không cần phải chờ đến khi cả hai chỗ làm của cả hai vợ chồng nghỉ phép, hoặc xin và họ cho nghỉ phép cùng lúc, cùng ngày... Chúng tôi cũng không cần chờ đến kì nghỉ đông hè của con vì "phải đi học" khi bé chỉ mới 2,3 tuổi.  Chúng tôi nuôi dạy bé và ngày nghỉ của bé phụ thuộc chúng tôi.  Chính vì vậy, mọi người có thể thấy gia đình tôi đi chơi dễ dàng và rất nhiều và bé cũng có những trải nghiệm thú vị, học hỏi nhiều điều. 


Đó là một số điều về trải nghiệm cá nhân tôi mà một vài bạn có thường hay thắc mắc, thường thì hiện tại cũng ít ai chia sẻ nhiều về gia đình con cái mình, vì mạng xã hội không còn là nơi an toàn nữa.



hình minh họa từ Hạ Trắng



1 nhận xét:

Khi chồng bị thôi việc và tôi phải làm trụ cột

 Những năm gần đây mình ít hoạt động trên bupbe inc vì tập trung cho gia đình nhưng mình dùng thời gian còn lại tiếp cận người theo dõi một ...

Tìm kiếm Blog này